Dec 27, 2010

Trú Khách Đặc Biệt

Hải-Vân

Tôi đang đứng trước nẻo về của ý, thinh lặng ngắm nhìn từng cảm nhận buồn vui, từng hình ảnh đẹp xấu hiện hữu trong trí tưởng. Ký ức như bình nguyên mênh mông, chạy dài đến vô tận trùng quan hoài niệm. Dọc theo những lộ trình của tâm thức, đi từ cây số đời này sang cây số đời khác, tôi thấy có rất nhiều ngã rẽ, có rất nhiều con đường, có rất nhiều khúc quanh hoặc êm xuôi hoặc trắc trở, vẫn còn lưu giữ dấu vết của một thuở bình yên hay một thời bão động. Từ bao giờ, trên từng con đường, ở từng khúc quanh ấy đã có những khu vườn, mặc nhiên gieo trồng hạt mầm của suy tư và nhận thức. Cây-trái-lá-hoa của huê viên kỷ niệm, dẫu đã về xưa hay còn rất mới, luôn mãi hòa quyện vào nhau, gửi hương cho gió, gửi kết quả thu hoạch của tâm ý về với cội nguồn. Cội nguồn là trùng dương sâu thăm thẳm. Cội nguồn là đỉnh núi vời vợi cao. Cội nguồn là giòng sông trầm trầm tưởng. Cho dẫu là gì đi nữa, cội nguồn chính thật là bản ngã-là tự thân-là cái tôi-là cái ta khiêm tốn và độ lượng, bình thản đón nhận mọi nỗi niềm buồn vui, phiêu diêu hốt biến giữa tranh tối tranh sáng của giòng mơ thế sự.

Luôn luôn có những bờ hoang đang vỡ đất, luôn luôn có những rừng rậm đang khai phóng, luôn luôn có những đồi dốc đang san bằng giữa bình nguyên ký ức, dù tôi không nhận biết. Một hôm nào đó… Hạo nhiên thần thức trổ hoa. Nghiêng soi trí tưởng dĩ hòa chân nguyên. Lòng chung kết ngộ ưu phiền. Trái tim khối óc niềm riêng dâng tràn. Trái tim khối óc của niềm riêng dâng tràn ấy, gọi mời tôi cảm nghiệm về chữ tình về chữ tâm của cuộc đời chung quanh. Chỉ cảm nghiệm thôi. Không phẩm bình. Không phán đoán. Không khen chê. Bởi vì  tâm tình luôn biến dịch. Nỗi buồn niềm vui, điều đúng điều sai của tâm tình không phải lúc nào cũng có thể rạch ròi lý giải. Nói cho cùng suy cho tận, ngay cả khi có thể rạch ròi lý giải, như hai lần hai là bốn, người ta vẫn thấy làm sao ấy…, nếu phải cân-đo - đong-đếm tâm tình. Có lúc thấy lòng vui với niềm vui, khi biết được tâm tình chân thực của ai đó dành cho mình. Có lúc thấy lòng buồn với nỗi buồn, khi hiểu rõ người ta đã đãi ngộ không đúng, với những gì mình đóng góp. Có lúc thấy lòng cười với nụ cười, khi nhìn thấu những tính toán hơn thiệt, được che đậy bằng màu sắc hư ảo của tâm tình. Và tâm tình, giống như một trú khách đặc biệt của bản ngã, dù trái tính trái nết, cũng đã đến và ở lại luôn mãi với mình.



Tranh: Bảo Huân


Tâm tình là trú khách đặc biệt của bản ngã, một trú khách rất nhiều khi không hiểu mình đang muốn gì, đang làm gì. Hay nói cho đúng thì trú khách có tên gọi là tâm tình này, giống như nắng sớm mưa chiều, nay vầy mai khác, biến hóa vô thường. Người ta không thể ngăn trời đừng mưa hay đừng nắng, chỉ có thể tìm cách chống đỡ, che đậy sao cho mưa giông nắng hạn, đừng khiến mình bị trầm thống tổn thất quá nhiều mà thôi. Thế nên, thay vì gạt bỏ những tâm tình không như nguyện, tôi thinh lặng tìm một giải pháp thích hợp, sao cho tôi và tâm tình bất ưng của tôi, sao cho tôi và tâm tình bất ưng của người khác, có thể chung sống hòa bình với nhau. Sự chung đụng này, sẽ mách bảo cho tôi biết tôi phải nói gì, làm gì, nghĩ gì, khi nhận ra những biến động trong tâm tình của ai đó. Biết được sự thay đổi của họ để thông cảm, không phải để trách hờn hay chất vấn: Tại sao anh, tại sao chị, tại sao bạn lại đối xử với tôi như vậy…?

Người với người đối thoại với nhau đã khó. Trú khách tâm tình của mình và của người đối thoại với nhau, lại càng khó hơn nữa. Mình, rất nhiều khi, còn thấy chán ngán tâm tình của mình, huống chi là tâm tình của một đệ nhị hay đệ tam nhân nào đó. Để cho người, và cũng là cho chính mình được an nhiên, tôi cần đến lòng khiêm tốn và độ lượng. Lùi một bước dễ dàng thấy trời cao đất rộng, hơn là cứ đứng chôn chân tại chỗ, khiến đầu óc bị luẩn quẩn trong tầm nhìn hạn hẹp, khiến tâm tình phải nhàu nát, trước những biến đổi không thể tránh của cuộc đời. Trên hết mọi sự, tôi an vui với những điều vẹn toàn đã đang có của tâm tình. Những điều hình như dở dang, hình như khập khiễng, hình như ngược ngạo, xin  để gió cuốn đi. Hơn nữa, nếu tôi có thể đọc hiểu cảm quan của người khác, nhất định người khác cũng sẽ đọc hiểu cảm quan của tôi. Đọc hiểu rồi, tôi và người cùng trông lại, cùng nhận biết cái sai cái hỏng cái dở ở mặt này mặt khác, và cùng sửa đổi để những tính toán nhỏ như hạt bụi, không thể làm mờ tâm tình tốt đẹp đã, đang thường hằng có giữa người và tôi.

Thinh lặng ngắm nhìn những khu vườn, mặc nhiên gieo trồng hạt mầm của suy tư và nhận thức trong trí tưởng, tôi thật sự nhìn thấy: Cây-trái-lá-hoa của huê viên kỷ niệm, dẫu đã về xưa hay còn rất mới, luôn mãi hòa quyện vào nhau, gửi hương cho gió, gửi kết quả thu hoạch của tâm ý về với cội nguồn. Cội nguồn là trùng dương sâu thăm thẳm. Cội nguồn là đỉnh núi vời vợi cao. Cội nguồn là giòng sông trầm trầm tưởng. Cho dẫu là gì đi nữa, cội nguồn chính thật là bản nga - là tự thân - là cái tôi - là cái ta khiêm tốn và độ lượng, bình thản đón nhận mọi nỗi niềm buồn vui, phiêu diêu hốt biến giữa tranh tối tranh sáng của giòng mơ thế sự.

Trong vườn trí tưởng thơm ngát hương thời gian, trú khách đặc biệt là tâm tình của tôi, và tâm tình của ai đó đang chung sống rất hòa bình .

HV4:59am Thứ Sáu ngày 29 tháng 10 năm 2010

No comments:

Post a Comment