Feb 9, 2011

Tôi: an nhiên ngược dòng

Nhớ...!

Nhiệt thành cảm nhận...nhẹ nhàng buông...

Tôi tìm về hay dư âm tìm về - vô tình hay cố ý, sao như thể ước  hẹn chẳng phôi phai (?!)

Khắc khoải hoài một giấc mơ...

Cớ gì lại cho một hạnh ngộ trong chia xa, hư vô..., dẫu biết rằng hư vô không là bến bờ, đích đến (?!)

Hoang đường chăng khi nước mắt cứ chảy ngược vào trong nghẹn đắng mỗi khi nhớ về là điều có thật! Nhưng nào phải là gì khác hơn khi tất cả chỉ là một "giấc mơ" không tên tuổi. Một "giấc mơ" mong manh, chồng chành giữa ranh giới hư/thực huyễn hoặc của kiếp người.

Rủi rong, bềnh bồng rồi cũng có lúc dừng lại...

"Giấc mơ" có là gì không quan trọng, bởi lẽ nó đã để lại trong tôi những lung linh nhiệm màu mãi về sau. Xin cảm ơn Thương mến đã vì tôi mà tao ngộ một lần. Dẫu chỉ là mong manh sương khói, nhưng dư âm mãi là tiếng chuông huyền diệu ngọt ngào muôn kiếp ngân xa...

Xin trả lại hư vô những gì thuộc về hư vô. Vết thương giờ cũng đã lên da. Nhớ nhung, khắc khoải giờ đã nguôi ngoai...Thương mến ơi...xin một lần khước từ những rung cảm dấy lên từ đáy sâu nội ngã - đã ở đó từ bao kiếp, để đổi lầy bình yên tỉnh tại cho mình và cho đời của ai đó mãi về sau như ước nguyện.

Với niềm tin không xoáy mòn, tôi: an nhiên ngược dòng...

NT

No comments:

Post a Comment