by Pablo Neruda
Now we will count to twelve
and we will all keep still.
and we will all keep still.
This one time upon the earth,
let's not speak any language,
let's stop for one second,
and not move our arms so much.
It would be a delicious moment,
without hurry, without locomotives,
all of us would be together
in a sudden uneasiness.
The fishermen in the cold sea
would do no harm to the whales
and the peasant gathering salt
would look at his torn hands.
Those who prepare green wars,
wars of gas, wars of fire,
victories without survivors,
would put on clean clothing
and would walk alongside their brothers
in the shade, without doing a thing.
What I want shouldn't be confused
with final inactivity:
life alone is what matters,
I want nothing to do with death.
If we weren't unanimous
about keeping our lives so much in motion,
if we could do nothing for once,
perhaps a great silence would
interrupt this sadness,
this never understanding ourselves
and threatening ourselves with death,
perhaps the earth is teaching us
when everything seems to be dead
and then everything is alive.
Now I will count to twelve
and you keep quiet and I'll go.
Giữ Im Lặng
Nguyen Duy Nhien
Bây giờ tôi sẽ đếm đến mười hai
Và chúng ta sẽ cùng giữ cho thật yên
Để một lần trên mặt đất này
đừng nói với nhau bằng bất cứ một thứ ngôn ngữ nào
hãy dừng lại trong một giây lát
ta không cần phải lao xao nhiều như thế
Nó sẽ là một giây phút rất nhiệm mầu
không vội vã cũng không còn máy móc
chúng ta sẽ thật sự có mặt với nhau
trong kỳ lạ và trong chút ngỡ ngàng
Người đánh cá trên vùng biển lạnh
sẽ dừng lại thôi giết hại loài cá voi
và người nông dân trên vùng ruộng muối
sẽ nhìn lại đôi bàn tay mình nứt nẻ
Những ai đang chuẩn bị cho các cuộc chiến tranh xanh,
chiến tranh với khí và chiến tranh với lửa
cuộc chiến thắng mà không còn ai sống sót nữa
sẽ thay áo mới toanh
cùng với nhau đi
dưới bóng cây xanh và không làm gì hết
Bạn có hiểu lầm tôi không,
điều tôi muốn đâu phải là một sự bất động
Vì sự sống bao giờ cũng có mặt
Cái chết, tôi nào đâu có ham thích gì mà mong
Nếu chúng ta đừng quá chủ quan
Cứ muốn cho một cuộc sống phải rỡ ràng
phải chi ta đừng làm gì hết, dầu chỉ một lần thôi
có lẽ một sự thinh lặng lớn mênh mang
sẽ phá tan đi mọi sầu khổ ngỡ ngàng
vì không hiểu được mình
vì nỗi sợ về cái chết.
Trái đất này đang dạy cho ta
khi mọi vật dường như đã điêu tàn
rồi ngày mai chúng sẽ sống lại huy hoàng
Và bây giờ tôi sẽ đếm đến mười hai
bạn hãy giữ cho thật yên, và tôi sẽ ra đi.
No comments:
Post a Comment