Oct 1, 2008

Lời cho gió cuốn

Thật lạ...

Vẫn nặng nề mãi những chuyện đã qua và những điều không hay đang tới. Mình chẳng biết mình còn gì để nuôi giữ, còn gì để vun xới hay không, chỉ biết rằng những gì mình cần giữ thì nhiều mà đôi tay thì quá yếu đuối và nhỏ nhoi...

Cầu mong bình an và thanh thản cho những bến bờ mình sắp neo lại. Là bến nào chăng nữa cũng sẽ ráng neo một quãng để nghỉ ngơi mà tiếp tục... xuôi dòng .

Phải đánh đổi thế nào để có được những thời khắc tĩnh tại?! Có ai, còn ai, với ai ... tôi ơi, thôi đừng ngu ngơ nữa !

Mong sao mình có thể bao dung hơn để đừng nghĩ về mình nhiều quá. Như thế có lẽ sẽ quên được những gì không nên nhớ và sẽ nhớ mãi những điều chẳng bao giờ quên được. Tự ủi an mình rằng , vết thương chưa liền da thì chẳng thể nào tránh khỏi những cơn đau mỗi mùa trở gió. Rồi thì tất cả cũng sẽ qua thôi , sẽ mây bay gió cuốn và sẽ nhạt nhoà ... Và có ngày mình sẽ... thứ tha

Một gia đình để nương tựa , một ý nghĩa sống để phấn đấu và một yêu thương để vỗ về ... chỉ bấy nhiêu thôi cũng biết được cuộc đời này quá là đáng trân quý. Đã lỡ không có được trọn vẹn rồi, thôi thì đành gán cuộc đời mình vào một cái ý nghĩa khác vậy ... Cầu may...

Mong cho những người mình yêu thương và thương yêu mình luôn tìm được hạnh phúc và giữ được hạnh phúc trong tầm tay. Những yêu thương sẽ luôn dõi về nhau để biển đời đừng lênh đênh nhiều những phận số hải đăng trôi nổi lạc loài...

Lãng mạn khoảng khắc này rồi sẽ lại trả về lâu đài cát để cho con sóng vô tâm cày nát hết những ý tưởng của một thủa dã tràng nông nổi .
Nỗi buồn ơi ! làm sao chia đôi ...

Ngày: 11/3/2003

Sưu tầm

No comments:

Post a Comment